(từ 1 câu chuyện có thật)
Nói về Sapo, tôi phải tự tin nói về khổi của mình. Khối công nghệ chúng tôi không làm "sản phẩm hẳn hoi" thì lấy đâu ra mà sales đem đi bán được, nhờ?
Thế nhưng mà làm dâu trăm họ, ai thương cũng sương sương chứ mấy ai hiểu, đời làm Dev ba chìm bảy nổi lắm các ông tưởng à..
Nào là khách hàng bên ngoài...
Tôi từng được đi cùng đội PTSP gặp khách hàng bên ngoài. Các ông biết đấy, khách hàng đưa được cái bản yêu cầu chi tiết như vớ được mỏ vàng vậy, nhưng mà đời không phải ai cũng phát lộc... Ngày mới chớm nở, đưa bản yêu cầu thì đòi màu xanh, đùng cái khách hàng kêu “anh mệnh hỏa chuyển sang đỏ đi em ơi”, chúng tôi lại ngồi hì hục làm lại dù đã hết cả hơi code mấy tháng trời. Mà có khi, mấy Dev chúng tôi đang chuyển đỏ mà khách cười nhẹ nhàng bảo "anh nhầm xíu anh mệnh kim phải chuyển sang vàng" cũng phải chịu, nào dám kêu câu nào!
Cách đây cũng không lâu, tôi nghe phong phanh câu chuyện trên khối công nghệ: “đang ốm sml đây này mà tự nhiên khách đòi sửa, sửa như nào thì không nói nhưng cứ hờn dỗi như cô nàng đương tuổi dậy thì, bảo không đúng ý, thứ khó chiều này!”. Hậm hực đi lên công ty khi đang "phê thuốc" mà kiểu tưởng cắn chết khách được, cũng may niệm thần chú "khách hàng trước tiên! khách hàng trước tiên! Làm liền không chết!", rồi nhẹ nhàng vâng ạ dạ thưa dù có khi không hiểu làm gì cho vừa, chứ cho quay về cái thời mới ra trường, chửi khách là ưu tiên số 1 trong đầu tôi.
Còn đây mới là khách hàng tuyệt vời hơn - đồng nghiệp!
Mà chưa cần nói đến khách bên ngoài, người trong công ty với tôi cũng là “đi khách” hết. Nói đâu xa chứ mấy anh chị tester cũng chính là khách của tôi. Có lần tôi gửi sản phẩm cho các chị, đang ngồi chill vì thấy xong project đến nơi rồi, tự nhiên ra cốp cái vào đầu giận tím người, ngửa mặt thấy tester lại bẽn lẽn mắt mở to tròn “dạ chị bảo em gì ạ”.
Thi thoảng tôi hơi bị bảo thủ với tính tình đồng bóng lên, các tester bảo tôi code lỗi nhưng cãi bằng được không phải lỗi, mà là tính năng sản phẩm. Cãi cho chán chê nhưng cuối cùng thì vẫn sửa để đúng và hợp lý với “khách hàng” nhất (dù có khi không hợp ý tôi lắm đâu).
Đồng minh trong khối tôi có cả IT-hạ tầng, nghĩ mà thương các anh các bạn. Phục vụ khách hàng đã là một chuyện, IT-hạ tầng cũng có thua gì. Công ty yêu cầu cài phần mềm diệt virus cho nhân viên để bảo mật thông tin, mà cài thì tốt cho các ông chứ các anh tôi được cái gì. Vậy mà mấy ông cứ vùng vằng không muốn cài vì máy nhiều bản crack quá. Không cài thì các anh tôi bị phạt, mà cài xong nhỡ mất crack người ta, rồi sao? Rồi sao cho vừa? Tưởng mỗi sales mới cần ăn nói những lời đi vào lòng người à? Chúng tôi cũng phải học ăn học nói, học gói (sản phẩm) học cài (phần mềm) đây này.
À mà còn quên mất, tôi còn có quen bà chị tên LDT làm thiết kế ở công ty. Trời ơi! Nhắc đến bà chị này thì 1 trời "khẩu nghiệp" quát "khách hàng chem chẻm". Ấy là miệng vui vậy thôi chứ bà chị í nổi tiếng với việc cam kết deadline kinh khủng. Mà các ông cũng hiểu muốn xong đúng deadline thì phải được duyệt chứ!
--------------------------------------
Đấy, thân phận khối này khổ sương sương vậy thôi, đúng là phục vụ các khách hàng thì không bao giờ là sướng được. Nhưng cứ nghĩ đến việc bây giờ là chục nghìn mơ-chần, sau là tới hàng triệu, đi shopping ở đâu cũng thấy Sapo rồi tự vỗ ngực khoe:"Ôi xời! Em làm đấy!". Nghĩ mà phê! Mà kể khổ mong các ông thương tí thôi, vào làm việc tiếp đây, sếp có nồi hành mới to lắm!
P.S: À MÀ NHỚ GTCL SỐ 1 "KHÁCH HÀNG TRƯỚC TIÊN" CÁC ÔNG NHÉ, VỚ VẨN LÀ ĂN BẢ ĐÓ, TÔI KHÔNG ĐÙA ĐÂU!